XtGem Forum catalog
CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 

 Hỏa Nguyệt


Phan_4

Mà ngay cả Hỏa Tiêu cũng nhận thấy sự thay đổi của nàng, Hỏa Tiêu là đứa bé cẩn thận như vậy, sao lại không biết? Chỉ là cái gì hắn cũng không hỏi, thậm chí còn giả bộ mơ hồ như trước kia. Hỏa Nguyệt nhịn không được thử mở miệng, "Đệ không có gì muốn hỏi tỷ sao?"

Hỏa Tiêu nhíu mày, "Sao phải tự làm mình bị thương?"

A?! Còn tưởng hắn sẽ hỏi đại loại như là sao tính tình của mình đột nhiên lại thay đổi như vậy, hoặc có gì giấu diếm hắn. Kết quả lại là hỏi cái này. "Binh khí bình thường không gây tổn thương cho yêu hồ, máu ở ngón giữa tay trái dương khí nặng nhất, bôi vào lưỡi đao vừa vặn chế trụ được hắn."

"Lần sau để đệ, đừng làm mình bị thương."Vẻ mặt Hỏa Tiêu tràn đầy không đồng ý.

"Làm ơn, đệ không lấy làm lạ sao tỷ lại thay đổi sao?"

"Thay đổi thành cái gì, tỷ vẫn là Hỏa Nguyệt mà."

"A…… Đệ……"Được rồi, nàng hết chỗ nói rồi.

"Mặc kệ Hỏa Nguyệt biến thành cái gì, đệ sẽ không thay đổi."

Không xong, không xong, trống ngực lại tự động tăng tốc. Hình như nàng thật sự yêu Hỏa Tiêu, Hỏa Nguyệt có chút uể oải, yêu một bé trai nhỏ tuổi hơn mình, khiến nàng cảm thấy mất mặt, hơn nữa còn là em ruột a.

"Hỏa Tiêu, tỷ muốn ngủ với đệ."Hỏa Nguyệt leo lên giường Hỏa Tiêu, cực kỳ tự nhiên chiếm lấy một nửa không gian.

Nhìn Hỏa Tiêu lập tức đỏ mặt, tâm tình của nàng tốt lên không ít, dù sao Hỏa Tiêu còn nhỏ, từ từ câu dẫn hắn tốt hơn, dù sao mình cũng còn nhiều thời gian mà.

Hỏa Tiêu cởi áo ngoài, sau đó ngoan ngoãn nằm xuống, Hỏa Nguyệt rất tự nhiên chui vào trong lông ngực hắn. Lúc sắp thiếp đi, Hỏa Nguyệt mơ mơ màng màng nói câu, "Hỏa Tiêu, tỷ giống như đã yêu đệ."Thanh âm rất nhỏ rất nhẹ, còn có chút rất không rõ ràng, nhưng Hỏa Tiêu vẫn nghe thấy.

Thân mình Hỏa Tiêu bỗng chốc cứng lại mất tự nhiên, sau đó hắn hơi cúi đầu xuống nhìn Hỏa Nguyệt, nha đầu kia đã hoàn toàn tiến vào mộng đẹp. Khóe miệng Hỏa Tiêu đột nhiên lộ ra một đường cong rất sâu, hắn nhẹ nhàng hôn lên tóc Hỏa Nguyệt. "Nguyệt Nhi ngốc, ta chờ lời nói này của nàng lâu lắm rồi."

Có lẽ người ngoài nhìn vào, hắn chính là một đệ đệ ngốc, luôn bị bắt nạt trêu chọc, nhưng hắn chưa từng oán hận một câu. Hắn không ngốc lại càng không ngu, mà ngay cả Nam Cung Tu Trúc cũng không rõ. Chỉ là bọn họ một người nguyện đánh một người nguyện nhận, tùy bọn họ thôi.

Chỉ trong lòng Hỏa Tiêu hiểu rõ, hắn chỉ muốn có Nam Cung Hỏa Nguyệt cả đời này đều không rời khỏi nàng, nàng giống như một cơn gió, có lẽ trong nháy mắt tiếp theo sẽ bay đến một nơi khác, cách duy nhất để giữ nàng lại, chính là hòa nhập vào trong xương cốt linh hồn nàng, làm cho nàng không cách nào rời khỏi hắn, đây mới thật sự là giữ lại.

Hắn nhẹ nhàng ôm chặt Hỏa Nguyệt, bao bọc nàng trong lòng mình. Khóe miệng tươi cười luôn không có biến mất, cũng theo nàng cùng nhau từ từ thiếp đi.

Mãi đến sáng sớm hôm sau, nha hoàn Trương gia đến mời bọn họ dùng bữa sáng. Đêm qua Hỏa Nguyệt huyên náo đến nửa đêm, bộ dáng còn chưa có tỉnh ngủ, Hỏa Tiêu lại không có cách nào với nàng, nhưng cũng may trong đầu Hỏa Nguyệt mơ mơ hồ hồ có chút ấn tượng, sáng hôm nay phải lên núi tìm động hồ ly.

Nàng nhắm mắt ngồi ở mép giường, nói với Hỏa Tiêu, "Hỏa Tiêu, đệ giúp tỷ mặc."Hỏa Tiêu ngây ra một lúc, sau đó khuôn mặt ửng đỏ thay quần áo giúp nàng. Mãi đến khi cõng Hỏa Nguyệt trên lưng đến đại sảng dùng cơm, mặt của hắn vẫn đỏ bừng như cũ.

Chuyện náo loạn tối hôm qua, hình như người hầu ở Trương gia đều biết. Chỉ học trò dưới tay chân nhân, tu vi cũng đã cao cường, còn làm yêu hồ bị thương. Khiến cho Nam Cung Tu Trúc không tiện trước mặt nhiều người phê bình bọn họ, hai đệ tử xấu tự tung tự tác này, nếu không phải hôm qua may mắn đánh thương yêu hồ, cái mạng nhỏ của bọn hắn sợ rằng cũng phải góp vào.

Nam Cung Tu Trúc mang hai đồ đệ lên núi, Trương gia chọn vài gia đinh cường tráng, cũng dẫn theo người nhà của mình theo sau. Dựa theo lời nói của Nam Cung Tu Trúc, đêm qua yêu hồ bị thương bỏ chạy, trong thời gian ngắn không hoành hành ngang ngược được, chỉ có thể trở lại trong động dưỡng thương. Mà máu của nàng ta vừa vặn chính là manh mối, dễ dàng khiến người ta tìm được nàng.

Hỏa Nguyệt nhìn nhiều người như vậy, nhưng không có một con chó, nhịn không được xen vào. "Sư phụ, cũng nên tìm con chó a."Ai biết Nam Cung Tu Trúc đột nhiên cong môi cười, "Đây là chiêu mới ta muốn dạy các con, bùa chú dẫn đường."

Nhìn Nam Cung Tu Trúc lấy ra một lá bùa, trong miệng niệm thần chú, quăng lên trời. Ngay trước mắt mọi người, lá bùa liền biến thành một con chim sẻ, nhưng toàn thân màu tím. Con chim sẻ xoay một vòng trên trời, sau đó lập tức tìm phương hướng chính xác, Nam Cung Tu Trúc dẫn theo đoàn người, đi theo sau thân thể nó.

Ra khỏi đồi cây du không xa, liền lên một ngọn núi. Nhưng gia đinh kia bắt đầu lén bàn luận.

"Nơi này là bãi tha ma. Thì ra yêu hồ trốn ở đây! Khó trách trước kia tìm mọi nơi mà không thấy. Chân nhân quả nhiên cao minh!"

Nam Cung Tu Trúc nghe bọn họ bàn luận, khóe miệng không khỏi cong lên, Hỏa Nguyệt bất đắc dĩ giở giọng khinh khỉnh, Nam Cung Tu Trúc cái gì cũng tốt, khuyết điểm lớn nhất chính là cực kỳ sĩ diện, còn đặc biệt tự cho mình là siêu phàm.

Quả nhiên ở dưới một ngôi mộ cực kỳ cũ nát, có một cái động lớn vừa tối lại sâu. Cửa động có rất nhiều cỏ dại che khuất, thật không dễ dàng phát hiện. Nhưng chim sẻ dừng lại trên cửa động bay vài vòng xong liền biến thành một lá bùa.

"Nàng ta ở chỗ này!"Nam Cung Tu Trúc một bộ dáng kích động. Rất hiếm khi nhìn thấy Nam Cung Tu Trúc chăm chú cố chấp một chuyện gì như vậy, Hỏa Nguyệt liếc mắt nhìn hắn, nhịn không được hỏi. "Sư phụ, người có thâm thù đại hận gì với yêu hồ này sao?"

Nam Cung Tu Trúc liếc nàng một cái, danh chính ngôn thuận nói, "Trừ yêu diệt ma là bổn phân của người tu hành!"Sau đó, hắn lại đi đến chỗ khác, hình như là muốn che lấp tất cả miệng hang còn lại.

Cho nên hắn không nghe được câu tiếp theo của Hỏa Nguyệt, Hỏa Nguyệt nói câu, "Con còn tưởng người tỏ tình với yêu hồ bị từ chối, cho nên mới thẹn quá hóa giận."Khóe miệng Hỏa Tiêu giật giật hai cái, cuối cùng không nhịn được, cúi đầu xuống cười khúc khích, thậm chí ngay cả mấy gia đinh, cũng nhịn không được cười thành tiếng.

Ngược lại Nam Cung Tu Trúc sau khi che xong 2 miệng hang trở về, nhìn thấy bọn họ cười ra nước mắt. Còn ù ù cạc cạc hỏi, "Có chuyện gì buồn cười sao?"Đương nhiên, tất cả mọi người không có lá gan kia, dám đại nghịch bất đạo nói lại những lời kia, thế là tập thể lựa chọn im lặng.

Vết thương của yêu hồ hình như tổn thương lớn đến nguyên khí, các loại đấu pháp có sức công phá mạnh mà Hỏa Nguyệt tưởng tượng không có xuất hiện. Ngược lại là một con cáo xám từ trong động chạy vội ra, vung đuôi chạy. Vài nhóm gia đinh đuổi loạn đầy nghĩa địa, Nam Cung Tu Trúc thì nhắm mắt niệm chú bày trận.

Hỏa Nguyệt không đuổi theo cùng đám người đó, ngược lại đơn độc đứng một bên. Hồ ly bị Hỏa Tiêu dùng kiếm bức vào góc chết, đúng lúc đó hóa thành một ảo ảnh, trong nháy mắt bay sang hướng khác, đợi đến khi Hỏa Tiêu xoay người quan sát, hắn lại biến thành con cáo nhỏ xinh. Nhưng lần này hướng xông đến của hắn, chỉ có một người, chính là Hỏa Nguyệt.

Trận pháp của Nam Cung Tu Trúc đã thành, đang định niệm chú, liền nhìn thấy hồ ly tấn công Hỏa Nguyệt. Đột nhiên khuôn mặt nhỏ nhắn của Hỏa Nguyệt hiện lên một nụ cười khát máu, sau đó, dùng tốc độ mọi người nhìn không rõ, giơ tay chém xuống, trực tiếp bổ hồ ly thành 2 nửa.

Tất cả mọi người ngây ngẩn cả người, Nam Cung Tu Trúc trừng mắt nhìn, hình như không tin, cô bé nhỏ luôn tránh phía sau Hỏa Tiêu, cũng dám giết yêu. Quả nhiên tất cả những chuyện đêm qua nhìn thấy đều là sự thật. Bọn gia đinh cũng ngây ngẩn cả người, hình ảnh một cô bé nhỏ tự tay đâm hồ ly, lại còn rất quyết đoán, đặt biệt động tác xuất đao, nhìn thế nào đều là người trong nghề a.

Chỉ có Hỏa Tiêu đi về phía nàng, sau đó giật góc áo mình, cẩn thận lau sạch tay nàng. Trong miệng có chút phàn nàn, "Lần sau để đệ, đừng làm giơ tay mình."Đột nhiên Hỏa Nguyệt nhìn Hỏa Tiêu nở nụ cười, sau đó vùi vào trong ngực Hỏa Tiêu làm nũng, "Hỏa Tiêu, giết hồ ly thật mất mặt, tỷ mệt quá…"

Hỏa Tiêu cưng chiều cười cười, sau đó ngồi xổm xuống, để cho Hỏa Nguyệt dễ dàng trèo lên lưng hắn. Hắn hướng Nam Cung Tu Trúc nhẹ gật đầu cái, rồi cõng Hỏa Nguyệt xuống núi.

Nam Cung Tu Trúc thì tập trung bọn gia đinh lại thu thập tàn cuộc, xoay lại nhìn bóng lưng bọn họ rời đi, nhịn không được mở miệng nói, "Quả nhiên ta không nhìn lầm người."

Chương 11: Khó kìm lòng nổi

Sóng gió hồ yêu được giải quyết rất nhẹ nhàng, công tử Trương gia bị tổn thương nguyên khí quá nặng, cần phải nghỉ ngơi trên giường mấy tháng. Nam Cung Tu Trúc dẫn theo Hỏa Nguyệt cùng Hỏa Tiêu trở về Tiêu Hồn Điền. Cuối cùng Hỏa Nguyệt cũng biết ôn thần Nam Cung Tu Trúc sống như thế nào, không phải là thu phục một con hồ ly sao, Nam Cung Tu Trúc lại thu người ta vài thỏi bạc.

Trên mặt còn ra vẻ lời lẽ khẳng khái từ chối, kết quả chỉ là giả bộ, cũng vẫn thu vào trong túi.

Sau khi trở về Tiêu Hồn Điện, Hỏa Nguyệt thay đổi bộ dáng lười biếng thường ngày, hết sức chăm chỉ. Tuy về mặt tập võ vẫn kém xa Hỏa Tiêu, nhưng mặt pháp thuật đã có thể đơn độc chiến đấu. Mà ngay cả Nam Cung Tu Trúc cũng không nhịn được tán thưởng nàng, quả nhiên có thiên phú.

Khiến cho Hỏa Tiêu cùng Hỏa Nguyệt đều không ngờ đến chính là, Nam Cung Tu Trúc chỉ dạy cho bọn họ 6 năm, đột nhiên một ngày kia tuyên bố, nói hai người bọn họ đều ngừng học, hắn không còn gì có thể dạy nữa.

"Sau này Tiêu Hồn Điện có thể dạy cho các con, vi sư có thể yên tâm ra đi."Nam Cung Tu Trúc tâm tình hình như cực kỳ tốt.

Hỏa Nguyệt cảm thấy có một chút mơ hồ không đúng. "Sư phụ, người rốt cuộc muốn nói gì?"

"Ta còn một tâm nguyện cuối cùng, là sau này Vân Du"(Nói nôm na là cưỡi mây dạo chơi, thành tiên đó. Không tìm được từ gì hay nên ta để vậy -_- )

Nam Cung Hỏa Nguyệt nhíu mày, hồ nghi nhìn hắn, không chắc chắn hỏi, "Sư phụ, có phải người muốn tu thành tiên hay không?"

Hỏa Tiêu ngây ra một lúc, sau đó mới quay lại nhìn Nam Cung Tu Trúc. Bị bọn chúng nhìn chằm chằm không còn cách nào, Nam Cung Tu Trúc cũng khẳng khái thừa nhận, "Ly tâm bí quyết của vi sư đã sớm đến tầng 9. Còn không phải vì các con, mà vẫn chưa đi."

Thật ra Hỏa Nguyệt đã sớm có chút dự cảm, Nam Cung Tu Trúc dạy bảo chăm chú như vậy, giống như dốc hết tất cả trong túi truyền thụ, nàng dự đoán hắn có phải muốn rời đi hay không, nhưng thật sự đến lúc này, nàng vẫn có chút khổ sở.

"Nhóc con, cũng không phải ta chết. Có việc thì đốt cho ta cây hương, ta sẽ biết."Nam Cung Tu Trúc vỗ vỗ đầu nàng.

Hỏa Nguyệt gật đầu, nhìn Nam Cung Tú Trúc hình như có chuyện muốn giao phó cho Hỏa Tiêu, rất tự giác đi ra ngoài trước.

Nam Cung Tu Trúc quay về phía Hỏa Tiêu, mấy năm nay, Hỏa Tiêu lớn lên rất nhanh, mới chỉ 6 năm, đã cao bằng hắn, nói không chừng sau này còn cao hơn nhiều. Hỏa Tiêu không nói lời nào, chỉ nhẹ nhàng ngẩng đầu nhìn hắn, hình như đợi lát nữa hắn giao phó.

Đường cong trên mặt có chút lạnh lùng, không nói lời nào sau này luôn có vẻ lạnh như băng, chỉ khi đứng trước mặt con nhóc kia, dịu dàng giống như mặt nước mùa xuân. Mà ngay cả su phụ là hắn đây, đều rất khó nhìn được hắn cười 1 lần, mà chuyện duy nhất hắn không bỏ xuống được, chính là chuyện của 2 đứa trẻ này.

"Hỏa Tiêu, ta biết rõ con có chủ trương riêng, nhưng con phải đáp ứng ta một việc, mặc kệ kết quả của con và Hỏa Nguyệt như thế nào, con cũng không thể rơi vào tu la đạo."

Con ngươi đen sáng của Hỏa Tiêu hiện lên một chút rung động, trên khuôn mặt anh tuấn luôn lạnh như băng đột nhiên hiện ra nụ cười nhẹ, "Sư phụ, con sẽ không."Thoáng dừng lại, hắn lại khẳng định nói, "Con và Hỏa Nguyệt sẽ không đi đến bước đường đó."

Nhìn con ngươi đột nhiên trở nên vô cùng chăm chú của hắn, Nam Cung Tu Trúc không khỏi tươi cười. Mặt ngoài biểu hiện Hỏa Tiêu bị Hỏa Nguyệt áp chế gắt gao, nhưng thật sự rốt cuộc là ai không thể rời khỏi ai?

Đột nhiên Nam Cung Tu Trúc cảm thấy mình thật sự già rồi, chuyện của lớp trẻ tự bọn chúng nắm chắc a.

Sau khi Hỏa Tiêu về phòng, không có trực tiếp vào phòng mình, ngược lại đi đến phòng Hỏa Nguyệt.

Hai người vốn đều ở chung một chỗ, chỉ là sau sự kiện kia, Hỏa Nguyệt lại không tiếp tục ở chung một phòng với hắn, cứng rắn quét dọn gian phòng bên cạnh, tự mình chuyển vào.

"Hỏa Nguyệt, đệ có thể vào sao?"Trước mặt Hỏa Nguyệt, Hỏa Tiêu luôn có vẻ ngoan ngoãn dịu dàng không có một chút lực sát thương.

Khuôn mặt anh tuấn vừa rồi đối mặt với Nam Cung Tu Trúc còn lạnh lùng như băng, lại biến thành dịu dàng anh tuấn lịch sự.

Hỏa Nguyệt vốn định đi ngủ, lại rời khỏi giường. "Sao vậy?"

Hỏa Tiêu nhìn khuôn mặt có chút buồn ngủ của nàng, nhẹ nhàng nói, "Đừng khổ sở, rời khỏi lục đạo, không bao giờ nhập vào luân hồi."Đương nhiên Hỏa Nguyệt hiểu rõ Hỏa Tiêu nói nhưng lời này để an ủi mình.

Sống chúng với Nam Cung Tu Trúc lâu như vậy, rời đi của hắn, nàng đương nhiên có chút khổ sở, nhưng nàng cũng biết thật ra chuyện này luôn là mục tiêu của Nam Cung Tu Trúc.

"Hỏa Tiêu, đệ cùng muốn tu tiên sao?"Không biết vì sao, đột nhiên Hỏa Nguyệt có chút sợ Hỏa Tiêu cũng rời đi.

Khóe miệng Hỏa Tiêu hiện lên nụ cười nhẹ, khuôn mặt vốn tuấn mỹ khác thường, càng có chút chói mắt. "Hỏa Nguyệt muốn ta tu sao?"Hỏa Nguyệt lại một lần nữa thất thần, từng là một bảo bối xinh đẹp, đã lớn lên thành người đàn ông, hơn nữa mị lực khác thường. Chỉ cười mỉm như vậy, đã có thể khiến nàng ngứa ngáy trong lòng.

Khắc chế chính mình không vươn ra ma trảo, Hỏa Nguyệt cúi đầu càng thấy. "Tỷ không biết, đây là chuyện của đệ, nên đệ tự quyết định đi."

"Đệ chỉ muốn ở chung một chỗ với Hỏa Nguyệt."Giọng nói trầm thấp của Hỏa Tiêu có chút lạnh nhạt, nhưng ở trong màn đêm, nghe vào lại khiến cho người ta cảm thấy mê người. Lòng Hỏa Nguyệt lại không nhịn được ngứa ngáy, giống như có con mèo nhỏ đang cào.

"Tỷ muốn ngủ."Hỏa Nguyệt cũng không ngẩng đầu nhìn hắn, bởi vì nàng sợ lại liếc, chính mình sẽ nhịn không được muốn nhào đến.

Hỏa Tiêu gật đầu, sau đó lui ra ngoài, còn rất săn sóc đóng cửa lại giúp nàng. chỉ là trong con ngươi rủ xuống của hắn, hiện lên một tia thất vọng, cổ họng bỗng có chút nhúc nhích, hình như đang kiềm chế cái gì đó.

Nhìn Hỏa Tiêu đóng cửa lại, Hỏa Nguyệt mới hơi ngẩng đầu, nghe thấy tiếng bước chân hắn rời đi, lúc này mới chậm rì rì bò về giường mình. Đầu óc lại không tự chủ nhớ lại sự kiện 2 năm trước.

Từ 2 năm trước Nam Cung Tu Trúc đã chủ động giao một vài nhiệm vụ cho 2 người bọn họ làm, coi như sớm khơi mào trách nhiệm của bọn họ. Nhiên vụ cũng tính là đơn giản, 2 người cũng dư sức hoàn thành.

Chỉ là cố tình có một chuyện nhỏ xen vào. Đó là một thôn góp vốn, cầu bọn họ đến thu phục yêu tinh hoa đào trong cánh rừng hoa đào sau thôn. Cùng lắm chỉ là tiểu yêu đạo hạnh mấy trăm năm thôi, vốn cũng không phải là chuyện gì khó giải quyết, nhưng chỉ vì chủ quan khinh địch, kết quả trúng chiêu.

Vốn tưởng rằng hoa đào thành tinh cùng lắm chỉ là một cây thôi, nào ngờ lại là cả khu rừng. Bọn họ đi vào rừng đã bị nhưng hoa yêu kia bày trận vây khốn. Trận pháp tinh vi bao nhiêu cũng không trói được Hỏa Tiêu, dù tốn chút thời gian, nhưng vẫn phá giải được. Phá hủy nhưng cây đào kia như chỗ không người.

Những yêu tinh hoa đào kia lại dùng thôi tình(Xuân dược), nhưng Hỏa Nguyệt không có khó chịu gì, chỉ có Hỏa Tiêu sắc mặt đỏ khác thường. Kết quả cuối cùng, một mình Hỏa Nguyệt thu phục toàn bộ hoa yêu. Nhưng Hỏa Tiêu không khỏe, hương thôi tình phát tác cực nhanh, hắn đã nằm trên mặt đất trong vườn đào, toàn thân vô lực, nhiệt độ không ngừng tăng cao.

Đương nhiên Hỏa Nguyệt biết rõ trúng xuân độc, phải giải a. Mà độc bình thường như vậy chỉ cần phát tiết ra là tốt thôi. Hỏa Nguyệt cắn răng, trực tiếp cởi quân Hỏa Tiêu xuống, sau đó, mặt đỏ đến mang tai dùng tay giải quyết giúp Hỏa Tiêu.

Hỏa Nguyệt bận bịu suốt cả đêm, mới giải được thôi tình, hai cánh tay sắp phế bỏ. Khiến cho nàng cảm thấy khó chịu nhất chính là, sau đó Nam Cung Tu Trúc nói cho bọn họ, "Ta quên nói, hoa đào sẽ tỏa ra hương thôi tình, nếu không cẩn thận trúng, lấy cánh hoa đun sôi uống vào sẽ hết hiệu lực."Thật sự thiếu chút nữa bị hắn tức chết.

Sau đó, Hỏa Nguyệt liền chuyển ra, không tiếp tục ở chung một phòng với Hỏa Tiêu nữa. Đương nhiên Hỏa Tiêu biết nguyên nhân, cho nên cũng không dám nói gì. Chỉ có Hỏa Nguyệt biết rõ, nàng căn bản không quên được đêm đó, Hỏa Tiêu ở trong tay nàng, thân sắc rên rỉ phóng đãng, tà mị mê người như vậy, gợi cảm không nói nên lời.

Thô cứng nóng bỏng không ngừng run rẩy trong tay nàng, càng lúc càng lớn, nàng không thể quên được cảm giác này, thậm chí nàng từng nghĩ đến, chỗ đó của Hỏa Tiêu, ừm, đồ sộ. Còn có ánh mắt Hỏa Tiêu nhìn nàng lúc đó, nóng bỏng sâu sắc.

Ngay lúc này ngồi trên giường, Hỏa Nguyệt cũng có chút mặt đỏ đến mang tai, trong tay hình như còn lưu lại cảm giác, lòng bàn tay cũng đầy mồ hôi. Nàng tranh thủ thời gian nhắm chặt hai mắt, không dám tiếp tục nghĩ tiếp, tuy sớm biết mình yêu Hỏa Tiêu, nhưng Hỏa Tiêu đối với nàng? Hỏa Tiêu yêu mến nàng, chẳng qua vì nàng là tỷ tỷ mà thôi.

Tiếp tục ở chung 1 phòng, nàng sợ chính mình có một ngày nhịn không được, sẽ bổ nhào lên Hỏa Tiêu.

Mãi đến sau khi Hỏa Nguyệt thiếp đi, cửa sổ nàng nhẹ nhàng mở ra, Hỏa Tiêu giống như quỷ mị thoáng cái hiện ra trước giường nàng, ngón tay nhẹ nhàng điểm vào huyệt ngủ của nàng, cứ như vậy chăm chú dừng mắt nhìn dung nhan ngủ say của nàng.

Sau đó, nhẹ nhàng thở dài, cuối cùng kìm lòng không đậu cúi người, nụ hôn nhẹ nhẹ nhàng nhàng, dịu dàng rơi xuống trán nàng, gò má, cùng môi nàng.

Chương 12: Nhất thời chủ quan

Sau khi Nam Cung Tu Trúc thành tiên, cả Tiêu Hồn Điện rõ ràng trở nên lạnh lẻo hơn. Lúc trước còn có Nam Cung Tu Trúc có thể cãi nhau bất cứ lúc nào, bây giờ Hỏa Nguyệt chỉ có thể tận lực trốn tránh Hỏa Tiêu, chính nàng cũng không giải thích được tại sao lại như vậy, hình như từ sau sự việc kia, nàng luôn vô thức bắt đầu mơ một ít mộng xuân.

Luôn mơ thấy mình liều lĩnh đẩy ngã Hỏa Tiêu, sau đó muốn làm gì thì làm. Tuy nhiên mỗi lần mộng xuân đều có cảm giác cực kỳ sướng, nhưng tiếp theo lại áy náy hổ thẹn, khiến cho khi nàng đối diện với Hỏa Tiêu vẻ mặt không được tự nhiên. Hỏa Tiêu trong sáng như vậy, cho đến bây giờ cũng không có người nói với nó chuyện nam nữ, mà ngay cả lần ngoài ý muôn kia, Hỏa Tiêu cũng hoàn toàn không có để trong lòng.

Hỏa Tiêu càng có vẻ trong sáng không phòng bị, càng khiến nàng cảm thấy mình quá dơ bẩn. Nhưng cũng may, lại có nhiệm vụ tìm đến cửa, hơn nữa còn là 1 người quen.

"Hỏa Tiêu, chỉ là yêu hồ quấy phá thôi, một mình tỷ đi là được rồi."Hỏa Nguyệt sắp xếp đồ đạc, chuẩn bị đi một mình.

Hỏa Tiêu nhìn nàng mang theo hành lý, có chút nóng nảy. Ngăn ở trước mặt Hỏa Nguyệt, nhíu mày hỏi. "Không được, đệ cũng muốn đi."

Hỏa Nguyệt nhìn khuôn mặt bỗng nhiên nghiêm trọng của Hỏa Tiêu, không khỏi sững sờ, chóng mặt, tại sao Hỏa Tiêu ngay cả tức giận cũng tuấn tú như vậy, thật là câu dẫn chết người. Nàng bối rối xoay đầu không dám nhìn hắn, "Chỉ là yêu hồ thôi, một mình tỷ đi là được rồi."

Đột nhiên Hỏa Tiêu kéo tay Hỏa Nguyệt, có chút giống làm nũng nói, "Cho đệ đi cùng với, được không?"

Toàn thân Hỏa Nguyệt như bị điện giật, nhưng không có rút tay lại, còn hoảng hốt. Hỏa Tiêu lại gần một chút, nhẹ nhàng ôm nàng vào lòng, "Hỏa Nguyệt, cho ta đi cùng đi."

Thật sự không có cách nào từ chối, Hỏa Nguyệt chỉ phải sững sờ trong lòng hắn nhẹ nhàng gật đầu.

Đạt được mục đích, khóe miệng Hỏa Tiêu từ từ kéo ra một đường cong hoàn mỹ, Hỏa Nguyệt lại một lần nữa hóa đá. Sao tất cả mọi chuyện lại thay đổi như vậy, lúc trước toàn là nàng ăn đậu hủ Hỏa Tiêu, tiếp đó mặt hắn đỏ lên, sao bây giờ lại thành bị hắn đụng cái, bắt đầu cứng người.

Không nên không nên, nàng không thể bị động như vậy, nàng muốn cướp lại quyền chủ động!

Dù sao cũng ôm rồi, Hỏa Nguyệt cắn răng một cái, chủ động đến gần trong ngực Hỏa Tiêu, sau đó vươn tay ôm chặt. Loại cảm giác này nàng không biết hình dung như thế nào, hình như đã rất lâu không có ôm Hỏa Tiêu, chui vào trong ngực Hỏa Tiêu, nghe thấy hương vị tươi mát trên người hắn, lại cảm thấy say mê.

Cái này đổi lại Hỏa Tiêu không được tự nhiên, cổ họng Hỏa Tiêu nhịn không được di động lên xuống, sau đó cật lực khắc chế chính mình, nhẹ nhàng đưa tay ôm chặc một chút, con ngươi cũng trở nên sâu lặng.

Lần này tìm bọn họ là người quen, hơn nữa còn để lại cho bọn họ ấn tượng rất sâu. Chính là nhiệm vụ đầu tiên đi đến thôn cây du kia, từ lần thu phục yêu hồ đó, Trương gia yên ổn rất nhiều năm. Công tử Trương gia cũng lấy vợ sinh con, vốn toàn bộ đều khỏe mạnh. Ai biết, một tháng trước đột nhiên lại náo loạn xuất hiện yêu hồ.

Hơn nữa con này còn mạnh hơn con trước đây, lần này thậm chí gia đinh Trương gia cũng không tránh được. Cả nhà gà bay chó sủa, lúc này mới nghĩ đến chân nhân ở Tiêu Hồn Điện.

Lần này đến Trương gia, đáng tiếc thiếu đi Nam Cung Tu Trúc. Lão gia Trương gia vẫn còn cường tráng, chỉ là bị yêu hồ kia náo loạn có chút nóng lòng. Nhìn thấy Hỏa Nguyệt cùng Hỏa Tiêu, lúc này mới nhịn không được thở phào nhẹ nhõm.

Sau khi Hỏa Nguyệt vào cửa, liền thị sát một vòng, trong sân nhỏ Trương gia tràn ngập yêu khí dày đặc, hơn nữa trên mặt từng gia đinh đều có chút ám khí, ấn đường cũng đen nhánh tái nhợt. Xem ra cũng chưa từng may mắn thoát được, chỉ là yêu hồ này khẩu vị cũng không khỏi quá lớn đi, chỉ sợ có vài ngàn năm đạo hạnh.

Mãi đến khuya, cả đại viên Trương gia gần như đều chìm vào giấc ngủ. Hỏa Nguyệt cảm nhận được một hương hoa mai phảng phất bao trùm toàn bộ đại viên, Hỏa Nguyệt rất cẩn thận đứng dậy khỏi giường, đang định đi đến cách vách gọi Hỏa Tiêu, liền chứng kiến cửa sổ đột nhiên mở ra, sau đó Hỏa Tiêu đứng trước mặt nàng.

Tuy nàng biết rõ Nam Cung Tu Trúc lén dạy Hỏa Tiêu ly tâm bí quyết, nhưng cũng không cần khoa trương đến thế a, nói hắn giống quỷ dị cũng không khoa trương chút nào. Nhìn thấy bộ dáng sững sờ của Hỏa Nguyệt, Hỏa Tiêu có chút thiếu tự nhiên nói, "Đệ sợ tỷ gặp chuyện không may, nhất thời tình thế cấp bách……"

Hỏa Nguyệt cũng không chú ý hắn mất tự nhiên, chỉ nắm lấy bàn tay lộ ra bên ngoài áo, vừa chạy vừa nói, "Võ công của đệ lợi hại như vậy, sao lại giấu tỷ!"Hỏa Tiêu cúi đầu nhìn bàn tay hai người giao nhau, "Tỷ cũng không có hỏi qua."

Hỏa Nguyệt nghĩ nghĩ, hình như thật sự không có để ý đến, cũng không có hỏi qua. Nhưng Hỏa Tiêu là kỳ tài luyện võ, vài năm này, hắn còn cực khổ hơn mình vô số lần, cũng không kỳ lạ a.

Sau khi ra khỏi phòng, hương hoa mai càng đậm. Do sai lầm trước yêu tinh hoa đào lần trước, hai người không còn dám xem thường bất kỳ mùi thơm nào, đã sớm lấy khăn che mặt, Hỏa Nguyệt đặc biệt dùng khăn lụa đã ngâm bạc hà, sau khi mang vào sẽ không ngửi thấy mùi thơm, mà trong hơi thở cũng có mùi hương thơm mát, ngược lại đặc biệt nâng cao tinh thần.

Mùi hương hình như tỏa ra từ trong sân, Hỏa Nguyệt và Hỏa Tiêu đều biết, đó là tiểu viện của thiếu gia Trương gia. Sao yêu hồ lại ưu ái chọn hắn? Thật tai quái. Dọc theo đường đi gia đinh ngất xỉu hỗn độn, xem ra là hậu quả của hương hoa mai.

Hỏa Nguyệt kéo Hỏa Tiêu lặng lẽ vây quanh nội viện, lần này đi qua cửa nội viện vô cùng đơn giản, hai người đều cho rằng sẽ gặp mê trận. Chẳng lẽ yêu hồ này quá mức tự tin? Hỏa Nguyệt cảm thấy yêu hồ lần này không đơn giản, chỉ sợ đạo hạnh không dưới 3000 năm, chỉ là vì sao còn muốn đến làm loạn? Rõ ràng hắn đã tu thành hồ tiên.

Mới vào nội viện hai người có chút ngây người. Yêu hồ này tư thế nghiêm chỉnh đứng trên núi giả trong nội viện. Nhắm mắt hình như đang niệm gì đó, Hỏa Nguyệt kéo Hỏa Tiêu giấu đi, chuẩn bị xem nàng ta muốn làm trò quỷ gì. Màn kế tiếp, thiếu chút nữa dọa nàng hét lên.

Trên người yêu hồ tỏa ra ngàn vạn sợi tơ bạc, giống như lưới trời phủ kín toàn bộ Trương gia, Hỏa Nguyệt còn đang hồ nghi đây là cái gì, liền nhìn thấy một vài sợi tơ bạc, chui vào miệng những gia đinh ngất xỉu kia. Lúc này, hai người xem như hiểu, thì ra nàng ta dựa vào vật này hấp thụ nguyên khí.

"Hỏa Tiêu!"Hỏa Nguyệt không thể nhịn được mở miệng. Hỏa Tiêu đã sớm chuẩn bị, Hỏa Nguyệt vừa mới xuất thân, hắn liền nhảy ra, sau đó xuất vài đường kiếm, chặt đứt tất cả tơ bạc.

Đột nhiên yêu hồ mở mắt ra, trừng mắt nhìn 2 người bọn họ. "Võ thuật Tiêu Hồn Điện. Cuối cùng chúng mày cũng đến!"

Mở ra 5 ngón tay, rồi vung đuôi, quét về phía này. Hỏa Nguyệt vừa tránh vừa băn khoăn, yêu hồ này hình như có mối thù sâu nặng với Tiêu Hồn Điện, hơn nữa trong lời nói, hình như hướng về phía bọn họ.

Hỏa Tiêu đã sớm chắn trước mặt Hỏa Nguyệt, đấu với yêu hồ. Chiêu thức của hai người nhanh cực kỳ, Hỏa Nguyệt nhìn không rõ chiêu thức của hắn, chỉ nhìn thấy tia lửa phát ra từ lưỡi kiếm va chạm giữa không trung, trong lòng Hỏa Nguyệt đột nhiên nổi lên mưu ma chước quỷ.

"Mày vẫn luôn ở đây chờ bọn ta?"Hỏa Nguyệt xông vào giữa không trung hét lớn, động tác của yêu hồ hình như chậm một chút. Sau đó chợt nghe được một giọng nói phụ nữ, kỳ ảo lại u oán. "Chúng mày giết chết con gái của ta, hôm nay chúng mày phải đền mạng."

Hả? Con gái bà? Chẳng lẽ là lần trước? Đột nhiên Hỏa Nguyệt nhớ đến tiểu yêu hồ kia, khó trách nàng ta lại chọn Trương gia, thì ra là như vậy. Hỏa Nguyệt vốn định quấy nhiễu tâm trí yêu hồ, đáng tiếc, một vài lời nói của nàng, hình như càng khơi dậy oán hận của yêu hồ. Chiêu thức càng thêm sắc bén độc ác.


Phan_1
Phan_2
Phan_3
Phan_5
Phan_6 end
Phan_gioi_thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT
.